“Một ngày 4 năm trước, ai đó mang 1 con khỉ con đến cổng chùa Linh Ứng để thả, với hy vọng là phóng sanh để hưởng sự an lành. Con khỉ là khỉ đuôi lợn, nên nó không được đại gia đình Khỉ vàng tiếp nhận làm thành viên. Nên nó luôn đứng từ xa để nhìn và đợi chờ miếng ăn cuối khi đại gia đình khỉ vàng đã no nê. Sự buồn nối tiếp ngày qua ngày.
Mãi mãi, nó vẫn là thành phần thừa của dòng chảy thời gian ở khu rừng này. Nó đi từ chùa, lang thang dọc đường, đi qua nhiều khu vực để kiếm đồng đội và xin gia nhập với các đội khỉ vàng. Nhưng đi đâu, nó cũng bị từ chối và làm người thừa ở đó. Cuộc sống được duy trì bằng cách theo học các tay chơi tầm nguy hiểm cao – đó là đi lang thang kiếm đồ ăn của du khách cho tại các điểm thờ cúng, điểm khách tụ tập.
Và rồi, nó cũng to hơn, bảnh trai hơn, nhiều kinh nghiệm sống hơn, nhưng khả năng tự kiếm ăn ở rừng thì mất hẳn. Nó chấp nhận ngồi giữa đường xe cộ đông đúc để ăn đồ ăn của ai đó bỏ lại. Đàn khỉ vàng vẫn không chấp nhận nó, nên phần ăn cũng khó kiếm. Và cuối cùng, một chiếc xe đi qua, đã kết thúc chuỗi ngày buồn của nó”.
Nguồn: Hoàng Linh