Mình đi xem phim từ hôm thứ 6 tuần trước, đến hôm nay vẫn còn dư âm nên mình muốn Review The First Slam Dunk một chút. Bài viết có spoil và mình nghĩ là spoil kha khá nên mọi người có thể bỏ qua nếu chưa xem ạ.
Nếu đi xem với tâm thế là xem một trận đấu nảy lửa như trong anime hay manga thì có lẽ phần phim này sẽ không đáp ứng đầy đủ kỳ vọng ấy vì flashback khá nhiều. Mới đầu mình cũng bị hẫng một chút vì đi xem với tâm thế như vậy, nhưng sau đó thì bị cuốn theo mạch cảm xúc của phim. Mỗi cảnh flashback đều mang đến một cảm xúc nhất định và đều làm mình rưng rưng, rồi cuối cùng là khóc thút thít.
Mình rất muốn nói cảm ơn tới Inoue sensei vì đã làm ra phần phim này để khắc họa sâu sắc hơn về nhân vật Ryota. Coi rồi mới thấy rõ hơn về quá khứ, hành trình trưởng thành, theo đuổi đam mê, và vượt qua nỗi đau mất mát người thân của Ryota. Trong quãng thời gian sau khi anh trai mất thì mình thấy Ryota thật cô đơn và lẻ loi. Không thể nói hay trò chuyện với ai về những gì mình trải qua, luôn chìm trong những kỷ niệm lúc bé với anh trai. Coi mà thấy đau lòng quá trời á.
Rồi đến đoạn Ryota viết thư cho mẹ, mình mém khóc to luôn. Mình cũng chỉ nhớ sơ sơ vài câu nên có thể sẽ không đúng từng chữ. Câu đầu tiên cậu viết là: “Con xin lỗi vì là người còn sống.” nhưng sau đấy liền vứt tờ giấy đó đi. Lúc câu này được viết ra thì mình giật mình luôn. Mình có nhớ là Ryota cũng có nói rằng “nếu là anh thì sẽ tốt hơn” khi cậu thấy mẹ khóc…
Trong lá thư chính thức thì có đoạn cậu nói cảm ơn mẹ vì đã để cậu tiếp tục chơi bóng rổ dù mỗi lần nhìn thấy thì mẹ sẽ nhớ về anh trai. Ngay lúc đó mình thở phào vì mình thấy nút thắt giữa mẹ và cậu đã được gỡ rối rồi.
Hic, giờ nhớ lại mấy chi tiết trong phim mà cũng thấy cảm động quá chời. Còn về trận đấu với Sannoh, mình không cần bàn vì trận đó hay quá rồi. À, có một điểm mình tiếc đó là đoạn cuối, màn ăn mừng của Rukawa và Hanamichi không bùng nổ như mình mong đợi, vẫn thấy hơi thiếu một chút.
Tóm lại thì với mình, The First Slam Dunk mang đến sự trọn vẹn về cảm xúc. Mà Mitsui, bias của mình, ảnh ngầu quá nên mình cho phim 10/10. Với cái đoạn Sawakita nhớ lại lúc đi chùa cầu nguyện, vừa thương vừa buồn cười ấy. Nếu rảnh thì mình sẽ đi coi lại và đương nhiên là nếu lúc đó rạp vẫn còn chiếu.
Nguồn: Hương Thảo