Home Tui Tâm Linh Chuyện Tâm Linh Câu chuyện có thật về nhà ngoại cảm

Câu chuyện có thật về nhà ngoại cảm

0
Câu chuyện có thật về nhà ngoại cảm

Hơn mười năm về trước, cái ngày mà Yến còn là một cô bé tuổi đôi mươi, cô sống cùng mẹ ở trong một căn hộ nhỏ ở Bạc Liêu.

Cuộc sống của cả gia đình sẽ chẳng thay đổi gì cho đến một hôm, Yến đang học ở trường, vô tình nhận được tin mẹ cô bị tai nạn nghiêm trọng phải nhập viện, lúc đó cô như sụp đổ hoàn toàn, có lẽ cái cuộc sống ấy đã quá vất vả đối với bản thân một cô gái trẻ lúc đó, ba mẹ ly dị khi Yến còn rất nhỏ, đã vậy bản thân cô lại là một đứa con gái yếu ớt, chẳng thể giúp gì nhiều cho mẹ ngoài việc đi học hằng ngày và giúp việc nhà.

Khi nhận được tin dữ, cô bé đã phải bỏ học mà nhờ người đưa thẳng vào bệnh viện để mong được nhìn thấy mẹ lần cuối, vì lúc ấy nghe người lớn họ nói rằng tai nạn rất là nặng, nó nặng đến nổi khi Yến nhìn thấy mẹ mình nằm trên giường bệnh hấp hối qua ống thở, cô bé đã không thể kìm được nước mắt mình.

Suốt ba ngày ba đêm, nằm canh ngay bên giường mẹ, đến đêm thứ tư, đang giữa đêm mơ màng, ngồi gục mặt bên giường bệnh của mẹ để chợp mắt, cô nghe loáng thoáng có tiếng người gọi mình.

“Này Yến, mày làm gì ngủ ở đây vậy? Dậy lo cho má bây kia kìa”

Tiếng gọi kèm theo những cái lay người, làm cô giật mình tỉnh giấc, nhìn qua nhìn lại không thấy ai cả, đưa tay lên dòm đồng hồ cũng mới chỉ hơn một giờ sáng, lúc này Yến mới vội kéo chăn lên đắp cho mẹ.

Nhưng rồi, mãi trong khi bản thân vẫn còn đang mê ngủ, cô chợt nhìn thấy mẹ mình đang mở mắt trao tráo nhìn lên trên trần nhà của bệnh viện, miệng thì cứ lẩm bẩm như thể đang nói chuyện với ai đó. Cô cố gọi mẹ nhưng bà ấy không có một chút phản ứng nào cả.

-Má, là con đây, má tỉnh rồi hả má… má, má có nghe con nói gì không?

Lúc bấy giờ mẹ mới đột ngột quay đầu, mắt nhìn thẳng vào cô rồi ú ớ nói, nét mặt của mẹ cứ nhăn nhó khó chịu như thể mẹ đang nhìn phải thứ gì đó mà mẹ không muốn nhìn thấy vậy, mẹ cô co giật dữ dội.

-M..m…ma…m… ma…

-Má ơi! Má đừng làm con sợ mà má, con là Yến đây, má đừng sợ.

Yến vừa nói, vừa ôm lấy mẹ vào lòng, nước mắt cô gái trẻ cứ giằn giụa ướt cả mặt bà ấy, cô có thể nghe tiếng thở vấp từ mẹ, bà ấy dường như đang muốn nói gì đó với Yến nhưng cô lại không thể nào nghe được tròn vành rõ chữ từ miệng của bà ấy, máu tự dưng trào lên miệng mẹ cô, ngay khi Yến cố gắng đưa tay hứng lấy nhưng nó vẫn tràn ra cả hai tay cô không sao ngừng được.

-Má ơi… má đừng bỏ con mà.

Tiếng khóc của cô làm cả phòng bệnh ai cũng thức giấc, những người nằm ở giường bên cạnh vô cùng kinh hãi khi thấy giường hai mẹ con Yến thấm đầy máu, họ cố gọi cho bác sĩ đến thật nhanh để kiểm tra cho mẹ cô, khoảnh khắc khi bác sĩ quay mặt sang hướng cô buồn bã lắc đầu, lúc đó cả thân người Yến như đổ sập, cô cố nén cảm xúc của mình lại để ngăn không cho nước mắt chảy ra trên gương mặt của một cô gái, cổ họng cô cứ thắt lại không sao tả được ngay khi nghe bác sĩ nói.

-Máu bầm tích tụ quá nhiều, gây xuất huyết đột ngột, có lẽ em nên chuẩn bị tinh thần.

Khi hơi thở thoi thóp của mẹ dần dần yếu đi, cô chỉ biết nắm lấy tay mẹ thật chặt, mắt mẹ cứ trợn ngược nhìn lên khoảng không vô định nào đó một cách yếu ớt.

-M…má… m…má… đi ngh..nghe con.

Ngay sau khi mẹ trút hơi thở cuối cùng, Yến cố ôm mẹ thật chặt nhất có thể, để mong nhận được sự ấm áp ấy trọn vẹn trong lòng mình, cô cảm thấy mình như mất đi một thứ gì đó quan trọng trong đời, nên điều đó càng khiến cô thêm đau lòng, dù cố gắng cách mấy nhưng Yến vẫn không sao ngăn được những giọt nước mắt ngừng rơi, những người nằm ở giường bên cũng buồn bã và nói những câu chia buồn với Yến.

Khi mọi thứ hỗn độn ấy vẫn còn đang diễn ra, bỗng dưng ngoài trời một tiếng sét nổ vang trời, nó loé sáng ngoài cửa sổ phòng bệnh trong giây lát, làm ai nấy cũng đều giật mình, bất ngờ mẹ cô thở lại, bà ấy lấy hơi rất dài, như thể bà vừa có một khoảng thời gian dài không thở vậy, tất cả những người có mặt khi đó, kể cả vị bác sĩ khi nãy khám cho mẹ cô cũng bất ngờ trước chuyện kì lạ ấy, ông ta liên tục chuẩn khám lại cơ thể cho mẹ cô nhiều lần rồi vẫn không tin vào mắt mình rằng một người đã không còn cách để cứu chữa bỗng dưng lại sống lại.

Yến vui mừng ngồi bệt xuống nền gạch mà òa khóc như một đứa trẻ.

-Tạ ơn trời phật, cô ấy thật là một điều kì tích, sáng mai tôi sẽ kiểm tra lại toàn bộ chỗ bị thương của cô ấy, cháu cứ yên tâm nhé.

Thực lòng dù không hiểu rõ tại sao lại như vậy nhưng cô đã rất hạnh phúc khi biết được đó không phải là lần cuối cùng cô và mẹ ở cạnh nhau. Sau khoảnh khắc đó mẹ lại ngủ thiếp đi, cứ thế cô thức ôm mẹ suốt cả đêm.

Rạng sáng, sau khi được bác sĩ khám bệnh xong thì mới nhận được tin vui là sức khỏe của mẹ đang dần bình phục sau tại nạn, kể từ sau khi mẹ cô thực sự tỉnh dậy, sau cơn mê của vụ tai nạn, mẹ luôn nói chuyện một mình giữa đêm, hay khóc hay cười vô cớ, điều đó làm Yến rất khó hiểu khi thấy mẹ mình trở nên như thế.

Trải qua một tháng, sau biến cố đầy hy hữu đó, mẹ cô trở về nhà với một tâm trạng vô cùng lo nghĩ, khi trở về từ bệnh viện, về được đến nhà, bỗng dưng mẹ đứng khựng lại bên ngoài cổng nhà, rồi mẹ lại bắt đầu nói luyên thuyên như thể đang trò chuyện với ai đó vậy.

-Dạ! Con về rồi, dì Hai vẫn khỏe chứ ạ? … Vậy à! Con sẽ đi đến đó khi con rãnh ạ,…

-Má, má nói chuyện với ai vậy?

Yến cất đồ đạc vào trong phòng rồi quay trở ra gặp mẹ, liên tục hỏi nhưng mẹ cô vẫn cứ ung dung nói thao thao bất tuyệt một mình, rồi được một lát sau Yến mới nhận ra rằng, dì Hai mà mẹ nói chính là bà cô Hai của cô, nhưng bà Hai đã chết cách đây gần một năm rồi, lý nào mẹ lại nói những câu như thế.

Giác Ngộ

Yến vẫn đứng ngay bên cạnh mẹ chăm chú quan sát một cách thật nghiêm túc, được một lát sau mẹ mới dừng nói rồi bước vào trong nhà, vừa đi Yến vừa hỏi.

-Vừa rồi má làm gì ở ngoài cổng mà cứ đứng đó không vào vậy?

Mẹ cô lúc này mới quay sang đáp lời:

-Con không thấy bà Hai sao?

-Bà Hai nào?

-Bà Hai bên nhà ngoại mình đó.

-Nhưng mà bà Hai chết cũng lâu rồi mà sao má lại nói chuyện được?

Nghe Yến nói đến đây, mẹ mới giật mình suy nghĩ mông lung một hồi lâu rồi ngớ người ra, như thể mẹ vừa trải qua một chuyện gì đó lạ kì.

-Không lẽ má có thể nhìn thấy vong sao?

-Má… má cũng không biết nữa! Má… má thấy hình ảnh đó thật quá, má không nghĩ rằng đó lại là ma được.

Yến không nghĩ ngợi gì thêm rồi vội kêu mẹ vào trong nhà, dù cho không biết mẹ cô đã thay đổi như thế nào sau biến cố ấy, nhưng trên thực tế là những chuyện kì lạ và khó hiểu đang dần xuất hiện ngay trong nhà cô với tần suất dày đặc hơn.

Hầu như đêm nào mẹ cũng thường thức dậy vào lúc ba giờ sáng, có những khi Yến giật mình thức giấc, lúc ấy lần mò tìm mẹ khắp nhà thì cô mới biết mẹ ra ngoài phòng khách ngồi, vẫn như những lần trước, mẹ lại ngồi nói chuyện một mình, trước phòng khách của nhiều ngôi nhà thường hay có bàn thờ, riêng nhà cô cũng như thế, chuyện cứ lập đi lập lại riết thành quen, Yến không bắt ép mẹ mình phải làm gì cả, nhưng rồi câu chuyện đi xa hơn cô tưởng.

Có một lần! Mẹ Yến đi sang nhà của chị Tư hàng xóm chơi, đang ngồi trò chuyện rom rả thì mẹ đột nhiên nhìn ra nhà sau trầm trồ rồi lên tiếng.

-Chà chà, con bé kháo khỉnh quá, nhà em có anh chị em gì không mà sao chị thấy có một đứa loi nhoi núp phía sau nhìn em hoài vậy Tư?

Tất cả mọi người ai nấy cũng ngạc nhiên khi nghe mẹ Yến nói thế, chị Tư lúc này mới lên tiếng.

-Nhà em có mỗi mình em thôi, chị nhìn nhầm hay sao rồi đó.

-Nhìn lầm sao được, nó đứng ngay bên cạnh bàn thờ kia kìa… à để chị đến hỏi nó vậy.

Nói rồi mẹ tự động đến gần bàn thờ nhà của chị Tư, cũng như khi ở nhà, mẹ cô bắt đầu nói chuyện một mình như thể đang trò chuyện cùng ai đó trước mặt vậy.

-Ngô Thị Bé Linh, nó được 7 tuổi rồi đây này, con bé còn mặc một bộ áo màu cam rất dễ thương vầy mà không ai thấy sao?

Vừa nói mẹ Yến liên tục chỉ tay về một khoảnh không vô định ngay bên cạnh bàn thờ, lúc bấy giờ chị Tư mới dần dần lạnh người khi nghe mẹ tôi nói ra những điều đó, lúc này mấy cô và mẹ của chị Tư mới lên tiếng.

-Ngô Thị Bé Linh… con Bé Linh, em của con Tư, làm sao con biết được cái tên này?

-Thưa dì Năm, con nghe con bé nói cho con biết ạ, mà chuyện này là sao ạ? Sao không ai nói cho con biết gì hết vậy?

Chị Tư chen lời với một giọng có chút run sợ:

-Bé … bé Linh, nó.. nó chết lâu rồi, làm sao nó có thể còn ở đây để chị nhìn thấy được.

Bây giờ mẹ của Yến mới nhìn trở lại không gian lúc nãy, gương mặt của mẹ bắt đầu cứng đờ ra, mẹ cố gắng thụt lùi lại, tay thì nắm chặt lấy tay cô mà không thể nào nói thành tiếng nữa, từ ngay khoảnh khắc đó, mẹ cô mới biết được rằng bản thân mình có thể nhìn thấy ma.

-Tôi … tôi đang làm gì thế này? Nó vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, làm ơn… làm ơn ai đó hãy đưa tôi đi khỏi đây.

Mẹ cô bắt đầu kích động dữ dội, bà ấy la hét ầm ĩ cả nhà, những cô dì bên nhà chị Tư cũng ráng phụ ghìm chặt bà ấy lại, mẹ cô như muốn moi đi hai mắt mình ra để khỏi phải thấy những điều không tưởng ấy nữa, mọi người ai nấy cũng đều khuyên ngăn bà ấy ráo riết.

Sau chuyện đó, Yến mới dẫn mẹ mình tìm đến chùa gần nhà để xin được sự chỉ dẫn của các nhà sư, đứng trước các pho tượng phật trong chùa, mẹ cô liên tục khấn vái đủ thứ. Tại nơi đó, có một vị sư có pháp danh là Từ Hanh, sau khi gặp được mẹ Yến và nghe sự tình thì ông ta mới xin được dẫn dắt bà ấy tìm ra được con đường cần phải đi trong khoảng thời gian mịt mờ u tối, đang ngồi ở một bên hoa viên của thiền viện, sư Từ Hanh cất lời:

-Nhân duyên đưa đẩy, mong thí chủ suy nghĩ cho thật kĩ, đôi mắt ấy tìm đến nữ thì mong nữ hãy có trách nhiệm với những gì mà thượng đế đã ban cho. Hiện tại tôi có thể chỉ cách cho thí chủ đóng nó tạm thời, còn muốn đóng nó vĩnh viễn thì kì thực… nên suy xét cho kĩ, vì đôi mắt ấy là một điều quý giá mà không phải ai cũng có được, chứ đó không phải là một cái gì đó xấu xa.

-Liệu bây giờ thì con phải làm gì đây? Con không muốn lúc nào cũng phải nhìn thấy thứ đó, thưa thầy!

Bởi khi đó đôi mắt ấy nhìn đâu cũng thấy ma quỷ, nó dần làm xáo trộn cuộc sống của mẹ cô đi rất nhiều, nhưng may thay rằng sau khi sư Từ Hanh giảng giải cho mẹ nghe được một thời gian thì bà ta mới bình tâm trở lại, và dần mới ngộ ra một điều rằng.

“Có những thứ phải tùy duyên mới đến được, mà nếu như đã có duyên thì ắt sẽ có điều gì đó cái duyên ấy mới dẫn đường cho đôi mắt đến với mình, cớ gì phải tự phủ nhận nó, thay chi bằng mình làm cái gì đó có ích hơn với cái thực tế này”

Chương 3: Câu Chuyện Thứ Nhất “Hoài Nghi”

Ba tháng sau, nếu nói chính xác hơn thì đó cũng chính là khoảng thời gian mà mẹ Yến đã phải đi theo sư Từ Hanh học cách nhìn cái thế giới này bằng con mắt khác.

“Con mắt âm dương ư”

Không! Theo quan điểm của tôi thì nó vẫn là một thứ gì đó bình thường, sát cánh cùng mẹ Yến, một nhà ngoại cảm thực thụ tôi mới nhận ra được nhiều giá trị của cuộc sống này, nó thực chất chỉ là một cái thế giới mà con người ta phải học cách sống cách đối nhân xử thế đối với mọi điều xung quanh họ, nhưng suy cho cùng thì mỗi người đều có cách sống riêng, không ai giống ai, mẹ cô ấy cũng vậy.

Quay trở lại khoảng thời gian sau ba tháng trời ròng rã đó, mẹ Yến cũng dần dấn thân vào những chuyến phiêu lưu của đời mình cùng với đôi mắt dị thường ấy.

“Câu chuyện thứ nhất”

Kể từ khi những hàng xóm xung quanh biết được khả năng của bà , nó từ từ lan rộng ra và rồi ngày càng được nhiều người biết đến, không ít người đã thán phục bà nhưng kéo theo đó cũng không ít người hoài nghi, hoặc thậm chí còn xem bà như một kẻ lập dị.

Vào một buổi chiều hanh khô giữa tháng tám, trong khi đang giúp cho một số người hàng xóm thăm hỏi người thân đã khuất ngay tại nhà, đến lúc mẹ Yến sắp xin dừng lại để nghỉ ngơi thì có một người đàn ông trung niên bước thẳng vào nhà, ông ta mặc một bộ vét trong rất lịch lãm.

-Xin chào! Chẳng hay ở đây ai là nhà ngoại cảm mà được người dân quanh đây đồn đại vậy?

Mẹ cô đang ngồi ở chánh điện của phòng khách, nghe ông ta hỏi nên cũng đứng dậy trả lời.

-Là tôi đây! Anh là ai, đến tìm tôi có việc gì?

-Vậy ra bà chị đây chính là người có thể giao tiếp được với người cõi âm thật sao? Tôi thấy tò mò nên đến đây cũng chỉ là muốn được một lần tận mắt chứng kiến thực hư, và cũng đang lo liệu đây có phải là trò lừa đảo hay không đó mà… hahaha…

Nói rồi ông ta cười một tràn thật lớn, Yến ngồi cạnh mẹ nhưng không sao kiềm chế được cơn giận khi nghe hắn nói xoáy mẹ mình như thế.

-Ông nói cái gì? Ai lừa đảo hả?

-Yến! Con không được vô lễ với chú như vậy, ra sau nhà cho má.

Yến vùng vằn dữ lắm nhưng rồi cũng phải ra sau nhà, tuy là bị mẹ đuổi đi nhưng cô gái trẻ vẫn mon men nắp sau cửa sổ nhìn vào phòng khách để quan sát cuộc nói chuyện giữa mẹ và ông ấy, nói đoạn ông ta rút trong chiếc va li bên mình ra một sấp tiền rồi nói.

-Ở đây tôi có một ít coi như là tiền cúng dường cho cô.

-Xin lỗi anh! Tôi làm việc này không nhận tiền của ai cả xin anh hãy cất lại.

Ông chú mặc đồ vét kia cũng ra vẻ ngạc nhiên và luôn miệng trầm trồ khen ngợi mẹ.

-Vậy… sẵn đây tôi cũng xin phép nói thẳng vào vấn đề chính luôn. Chuyện là tôi vừa mất một người anh ruột cách đây vài tháng vì bị tai nạn giao thông, tôi muốn biết rằng liệu anh tôi ở dưới đó có ổn không?

Nghe đến đây mẹ Yến cũng không nói gì thêm mà chỉ ngồi im nhìn về một hướng nào đó, miệng lầm bầm một hồi lâu rồi sau đó mới trả lời ông ta một cách từ tốn.

-Anh trai của anh hiện tại vẫn ổn, anh ấy nói rằng anh hãy nên tập thói quen không hút thuốc đi thì hơn, bởi vì phổi của anh đang ngày càng yếu, anh ấy còn nói rằng trong lúc chôn cất, anh đã vô tình đánh rơi chiếc nhẫn cưới của chính mình vào trong quan tài của anh ấy, dù đã về báo mộng và tìm cách chỉ điểm nhưng anh vẫn không nhận ra.

Lúc bấy giờ, ông chú mặc vét mới tái xanh mặt lại ngay khi bà ấy nói ra những lời đó.

-Làm.. làm sao mà cô biết được tôi vừa mới mất chiếc nhẫn?

-Tôi sẽ không bao giờ biết được cho đến khi nghe anh trai của anh kể lại với tôi.

-Vậy… vậy… vậy anh ấy có ở đây không?

Mẹ cô vẫn là cái giọng nhẹ nhàng và từ tốn của một người phụ nữ từng trải mà đáp lời ông chú kia.

-Có! Nếu anh vẫn chưa tin thì tôi sẽ nhờ họ làm một việc gì đó để chứng minh rằng sự tồn tại của họ đối với trần gian này.

Ngay khi vừa nói xong thì cái đèn trần cũng bắt đầu chớp nháy liên tục, không gian giữa gian nhà của hai mẹ con Yến cũng bắt đầu trở nên u ám đến rợn người, điều đó càng khiến cho ông chú mặc vét kia vô cùng kinh ngạc khi chứng kiến những hiện tượng siêu nhiên ấy, nhưng dù là thế nhưng ánh mắt pha chút đượm buồn vẫn không thể nào giấu đi được khi ông ta nhớ về anh trai của mình, buổi chiều hôm đó ông ta cứ thế mà ra về không cất lại số tiền khi nãy mà để tất cả số tiền đó ở lại.

To be continue

Nguồn: Trà đá truyện ma (Truyện ma kể lại)

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here