Vào thời nhà Thanh, thái giám chủ yếu làm việc trong nội vụ phủ. Kính sự phòng cũng thuộc nội vụ phủ, công việc chủ yếu là quản lý, ghi chép cuộc sống hôn nhân của Hoàng đế và phi tử. Mỗi lần vua thị tẩm, thái giám đều phải ghi lại ngày tháng tỉ mỉ để sau này đối chứng.
Đến buổi tối, vào cuối bữa ăn, thái giám lại dâng lên một chiếc khay đựng thẻ ghi tên của tất cả phi tần trong hậu cung. Hoàng đế chọn thẻ nào thì phi tử đó được cơ hội thị tẩm. Nếu Hoàng đế không có ý muốn, chỉ cần nói “lui xuống”, thái giám nghe lệnh bê mâm rời đi.
Một số phi tần không được sủng ái sẽ bỏ tiền mua chuộc quản sự của Kính sự phòng hoặc ít nhất phải là thái giám phụ trách bê mâm thẻ ghi tên sau mỗi bữa ăn tối của Hoàng đế.
Bằng cách này, thái giám sẽ đặt thẻ tên của họ ở vị trí nổi bật nhất hoặc vị trí mà Hoàng đế thường quay sang, điều này làm tăng đáng kể khả năng được chọn. Khoản hối lộ của phi tần thường nhiều hơn tiền lương hàng tháng của thái giám gấp mấy lần nên thái giám nào cũng muốn mình có một vị trí trong Kính sự phòng.
Hậu cung nhiều phi tần, không phải ai cũng nhiều vàng bạc bổng lộc để mua chuộc Kính sự phòng nên chỉ đành để họ đè đầu cưỡi cổ, hoặc làm những chuyện xấu hổ khác để thái giám tạo cơ hội cho mình với Hoàng đế.
Khi được sủng ái và sở hữu địa vị trong hậu cung, phi tần này cũng không quên sự giúp đỡ trước đó của thái giám, cho nên thái giám này càng có quyền lực hơn.
Với tất cả điều này, Kính sự phòng có thể xem là một “mỏ vàng” đối với thái giám, không những có thể nhận vô số tiền bạc, mà còn khiến các phi tần trong cung phải kiêng dè.
ST
Nguồn: Ký Giả Trung Hoa